Tôi là người con của thành phố hoa phượng đỏ Hải Phòng, nhà lại ở ngoại thành cách biển vài bước chân nên những gì thuộc về biển cũng như một phần máu thịt trong tôi. Những rặng dừa xanh xào xạc trong gió đệm đàn cho từng cơn sóng biển rì rào xô bờ, ngày đêm tạo nên khúc nhạc quê hương thanh bình yên ả. Từng đoàn thuyền nối đuôi nhau ra khơi đêm ngày mang về những mẻ hải sản tươi ngon. Dù giờ đã đi xa nhưng tôi không bao giờ quên được những ngày tháng thơ ấu lớn lên ở mảnh đất tuyệt vời được thiên nhiên ưu đãi một khung cảnh nên thơ đến vậy.
Những cơn gió thoảng đưa vị mặn mòi của biển cả qua bao nhiêu năm tháng ướp đẫm lên tình người cùng cảnh vật nơi đây. Những con đường qua bến cảng mang hơi tanh nồng của tôm cá, tiếng trò chuyện rôm rả của người mua kẻ bán mỗi khi có tàu về cập bến. Từ lạ thành quen, từ quen thành thân rồi trở nên yêu mến lúc nào chẳng hay, chỉ biết rằng đi xa rồi khi vô tình nghe đâu đó trong câu chuyện của những người xung quanh chợt nghe thấy hai từ Việt Nam – Hải Phòng là trong lòng dâng lên một cảm xúc thân thương rạo rực.
Mấy ngày nay tôi có dịp quay trở lại thăm thành phố biển Đà Nẵng. Cách đây mấy năm tôi đã ghé qua một lần và cũng yêu luôn nơi này. Phần nhỏ vì thành phố mang hơi thở đặc trưng của biển như Hải Phòng quê tôi, khi trái tim đã yêu tha thiết nơi nào đó thì khi đến một vùng đất mới chỉ cần một vài đặc điểm giống nhau tôi cũng dễ dàng có thiện cảm với nơi đó. Và phần lớn vì con người nơi đây, những con người dù chưa một lần gặp gỡ cũng ngỡ như đã thân nhau từ bao giờ.
Hôm đó lúc tôi vừa hạ cánh thì cơn mưa rào trút xuống. Mặc dù đã gọi xe để về khách sạn nhưng tôi không biết làm cách nào để di chuyển ra bãi đỗ xe với chiếc vali nặng nề để không bị ướt, đang loay hoanh nhìn qua ngó lại để tìm xem con đường nào có mái che để tránh mưa, bỗng có một chị đi qua hỏi:
– Em muốn ra bãi xe phải không?
– Dạ.
– Đi theo chị che ô cho không ướt hết.
– Dạ, em cảm ơn.
Ra đến bãi xe đứng dưới mái hiên chờ xe của khách sạn qua đón tôi mới để ý thấy vai áo chị ướt hết.
– Chị che cho em không, ướt hết áo chị rồi.
– Không sao, nhà chị gần đây về nhà thay áo là xong, chị ra tiễn người nhà bay ra ngoài Bắc. Em đi du lịch hả? – Chị tươi cười trò chuyện với tôi.
– Dạ, em đi chơi mấy hôm chị ạ.
– Vậy chơi vui vẻ ha, chị về đây.
– Em cảm ơn chị nhiều ạ.
Nhìn chị đi khuất tôi vẫn còn cười mãi vì mới đến nơi đây không bao lâu đã được những con người dễ mến giúp đỡ chẳng nề hà, sẵn sàng chịu thiệt thòi về mình.
Trong vài lần vào chợ Hàn để tìm ăn uống mấy món đặc sản địa phương, khi tôi đang ngáo ngơ ngắm nghía không biết đi về hướng nào thì có một chị đứng cạnh một gian hàng bán cà phê nói tiếng anh chào hỏi. Tôi nhanh nhảu mở lời:
– Em người mình chị ơi.
– Ô, đi du lịch hay ở đây hả em?
Hai chị em tươi cười rôm rả nói chuyện như đã quen thân từ lâu, chị tận tình chỉ dẫn tôi để dễ dàng tìm thấy những món hàng muốn mua còn khéo dặn dò:
– Ở đây người ta hiếm khi chặt chém khách du lịch, nhưng em cứ trả giá dễ thương là mua hời lắm.
Tôi cười tít mắt tạm biệt chị.
Tôi nhớ không khí Đà Nẵng buổi tối rất dịu, trời hè ban ngày hừng hực nắng chói chang nhưng đêm đến không khí mát mẻ hơn rất nhiều. Tôi nghiện mấy món quà vặt ở chợ Đêm sông Hàn nên tối nào cũng bỏ cơm, lê la qua mấy hàng quán từ món mặn đến món ngọt đến no nê. Sau đó tản bộ ra phía bờ sông Hàn tìm quán ven đường gọi cốc nước ép ngồi ngắm cầu Rồng lên đèn rực rỡ.
Những phút giây lang thang không mục đích như thế luôn để lại cho tôi nhiều nghĩ suy trái ngược. Một cuộc sống tự do thích gì làm đó, đói thì tìm đồ ăn, khát thì tìm nước uống, muốn ngắm cảnh thì lán lại một góc ven đường nhìn dòng người xe qua lại, muốn suy tư thì lặng lẽ một mình ngây dại, chẳng cần để ý đến thời gian đến những lịch trình dày đặc của công việc của cuộc sống đời thường.
Ai lại muốn một mình lửng lơ không biết về đích đến của cuộc đời?
Tôi thích có vài ngày tự do phiêu lãng như mây trời nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi như những nốt trầm trong một bản nhạc tươi vui.
Tôi thích cả những ngày dài bận rộn, những kiên trì phấn đầu vì một ngày mai đang đến, những trách nhiệm mình đang gánh lấy mà không làm tôi mỏi mệt.
Có những người tôi chẳng hề quen thân đã dạy cho tôi biết đủ, biết cho đi và biết yêu là những bình yên hạnh phúc.
Tạm biệt Đà Nẵng, tôi sẽ ghé thăm khi muốn tìm lại những áng mây nhè nhẹ kia vào một ngày nắng đẹp.
Ly Ty, Hong Kong – 2024.
Nền tảng đánh giá xếp hạng minh bạch nhất ở Đà Nẵng
Hàng ngàn cơ sở kinh doanh dịch vụ, sản phẩm tại Đà Nẵng được cộng đồng Reviewer trải nghiệm và bình luận khách quan, minh bạch, chi tiết nhất.
HelloDaNang có tiêu chuẩn cung cấp thông tin rõ ràng, là cầu nối giúp hàng triệu người dùng có được lựa chọn sử dụng dịch vụ, sản phẩm tốt nhất!
© Bản quyền 2024 HelloDaNang.vn | Cookies - Chính Sách - Điều Khoản - Chính sách quảng cáo